Cộng đồng mạng

Lá thư mẹ gửi con trai 2 tuổi bị ung thư đẫm nước mắt ở Phú Yên

Hai năm trời, chưa khi nào người mẹ đơn thân tuyệt vọng như lúc này, khi đưa đứa con bị ung thư máu về nhà trong sự tuyệt vọng đến cùng cực. Lá thư gửi con đẫm nước mắt khiến nhiều người thật sự xúc động.

Người mẹ đơn thân Nguyễn Thị Ngọc Bích cùng cậu con trai 2 năm qua đi khá nhiều bệnh viện

Đó là hoàn cảnh đáng thương cảm của người mẹ đơn thân Nguyễn Thị Ngọc Bích (Thôn Ngọc Sơn Đông, xã Hòa Quang Bắc, huyện Phú Hòa, tỉnh Phú Yên) và cậu con trai bị ung thư máu.

Qua tìm hiểu được biết con trai chị Bích là cháu Quang Học (sn 2011) bị phát hiện ung thư máu 2 năm nay. Cha mẹ ly hôn nên Quang Học ở với mẹ, từ ngày phát hiện bệnh, người mẹ đơn thân này gần như bế con đi khắp các bệnh viện.

Không có tiền, chị Bích và cháu Quang Học sống nhờ tình thương của các hội từ thiện. Cách đây gần nửa năm, Quang Học phát bệnh nặng nên được đưa vào Viện huyết học truyền máu tại TPHCM. Tại đây các bác sỹ cho biết số tiền cần để chữa trị cho cháu bé vào khoảng hơn 400 triệu đồng, tuy nhiên tỉ lệ thanh công cũng chỉ hơn 30%. Không có tiền, tỷ lệ thành công lại thấp nên ngày 22/6 vừa qua chị Bích đã đưa con về lại Phú Yên.

Và lá thư chị viết cho con trong nước mắt và sự tuyệt vọng đã khiến nhiều người bật khóc.

Cậu con trai Quang Học của chị Bích trong cơn đau vì căn bệnh quái ác

"Vậy là chúng ta lại phải về Phú Yên, nơi đã sinh con ra, và có lẽ cũng là nơi những ngày tháng cuối cùng của con với người mẹ đơn thân này.

Con!

Mẹ xin lỗi con, xin lỗi con trai mẹ, mẹ chưa bao giờ mẹ thấy mẹ vô dụng như bây giờ. Nghìn lần mẹ xin lỗi con! Vì mẹ sinh con ra, cho con một hình hài, một sức khỏe không mấy hoàn hảo, và một gia đình không trọn vẹn hạnh phúc.

Con biết không? Khi nhỏ sinh con ra con bị hở hàm ếch, chính vì vậy con kém dễ thương, kém cái đáng yêu của con nít, nên con cũng kém được sự yêu thương trong gia đình. Và không được sự quan tâm từ người cha.

Con trai của mẹ! Lần đầu tiên mẹ đau đớn khi chứng kiến con trai mới xíu tuổi mổ hàm ếch. Từng vết thương, từng nỗi đau của con mẹ cảm nhận được hết. Kể từ đấy mẹ thầm hứa rằng sẽ không thể chứng kiến con trai mẹ có thêm lần nào như thế nữa.

Con biết không? Mẹ yêu con hơn bất cứ thứ gì trên đời. Mẹ làm mẹ đơn thân cũng là không phải cách lựa chọn. Cứ ngỡ mẹ con ta sẽ hạnh phúc bên nhau khi con trai không còn chứng kiến những cuộc chiến tranh của ba mẹ. Nhưng rồi, hạnh phúc chưa kịp mỉm cười với mẹ con ta thì tai ương đã đến. Căn bệnh quái ác đã bám lấy con, và 2 năm nay mẹ đã ôm con chạy các bệnh viện, mẹ đơn thân như mẹ thì làm gì có tiền hả con. Nhờ vào thiện nguyện cả đấy. Đã 2 năm nay một mình mẹ ôm con trong nỗi đau, trong nước mắt.

Hai năm qua, mẹ con chị Bích ở bệnh viện và sống nhờ tình thương của mọi người

Con trai mẹ nè! Mẹ có lỗi với con, giờ này mẹ mới biết cái nghèo khó luôn là cái tội. Hàng ngày, hằng đêm mẹ đau đớn khi nhìn thấy cái cảnh con mẹ đau đớn, gào khóc không ngủ được. Và giờ đây mẹ đau lắm khi nhìn thấy con trai mẹ đôi mắt mờ dần, đôi tai chẳng nghe rõ bởi cái cục hạch bên tai con càng ngày càng to, máu cứ rỉ hoài, và con dần mất đi ý thức.

Dạo này con không ngủ được nhiều vì phải dùng thuốc giảm đau. Khi thức giấc con luôn sờ tay kêu mẹ, con nói tại con không thấy mẹ, con sợ mẹ sẽ rời xa con.

Nhưng con trai của mẹ nè! Con có biết lúc con ngủ say là lúc mẹ lặng lẽ khóc trong đau đớn, vì mẹ nghĩ giá như mẹ nằm đó thay con, giá như mẹ chết để đổi lại sự sống cho con. Nhìn vào những đứa trẻ ở tuổi con đang chạy nhảy, nhìn vào con mẹ cảm thấy mẹ thật vô dụng. Kể cả cái ước mơ nhỏ bé của con mẹ cũng không thực hiện được. Cứ mỗi khi chuyển viện, rồi nhập viện, nói về quê nhưng xuống xe cấp cứu lại nhập viện, sự mệt mỏi, đau đớn và câu nói của con khiến mẹ quặn thắt: "Giá như mình có cái nhà để về mẹ nhỉ?".

Ngày 19/6 vừa qua, cậu bé Quang Học đón sinh nhật buồn với cơn đau trong bệnh viện

Con ước có cái nhà mình về ở cho khỏe, cho mát, rồi con có chết có chỗ mẹ ở. Nhưng...

Con biết không? Khi nghe những câu nói ấy của con mẹ như xé lòng, cười gượng gạo thủ thỉ rằng ở đây mát và vui hơn ở nhà, con cố gắng hết bệnh rồi về xây nhà cùng mẹ.

Mẹ chẳng dám nghĩ một ngày nào đó mẹ mất con, một ngày nào đó mẹ không còn ẵm con, một ngày nào đó mẹ không còn con để chăm sóc, và một ngày nào đó mẹ sợ.... mẹ sợ tai mẹ sẽ không còn nghe tiếng mẹ ơi mà con gọi mỗi ngày nữa...

Kiếp này mẹ nợ con vậy!".

Tác giả: Minh Ngọc - Đào Linh

Nguồn tin: thoidai.com.vn

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP