Nhân ái

Hà Tĩnh: Rơi nước mắt cảnh người phụ nữ tàn tật nuôi chồng, con liệt giường

Mặc cho căn bệnh xương khớp hành hạ nhiều năm nay, nhưng bà Thân Thị Hồng (58 tuổi, ngụ tại thôn Lam Long, xã Xuân Hải, huyện Nghi Xuân – Hà Tĩnh) vẫn phải hai tay chăm sóc người chồng bị bệnh tai biến nằm một chỗ và cô con gái bị bệnh não ung thủy suốt 26 năm qua.

Bà Thân Thị Hồng và con gái bị tật nguyền


Trong gian nhà lụp xụp, rộng chưa đầy 30m2 như lạc lõng bên mép sóng vỗ ì oạp ven cửa sông Lam, và tiếng gầm hú liên hồi lạnh lùng phát ra từ những cỗ máy xay gỗ khổng lồ của Nhà máy chế biến gỗ băm giăm Phổ Hải, chúng tôi không tin vào mắt mình tại sao trên đời này lại còn sót lại một gia đình quá ư bất hạnh đến thế!

Rất nhiều lần chúng tôi định đưa máy ảnh lên, nhưng không đủ bình tĩnh với ý định ghi lại những hình ảnh đầy đau thương của em Nguyễn Thị Hằng (SN 1991) bị mắc chứng bệnh ung thủy từ lúc mới 5 tháng tuổi, có cái đầu to quá cỡ và khuôn mặt dị dạng khác thường, trong lúc tay chân lại qeo quắp và toàn thân co rúm như một đống xương bất động.

Phải đợi rất lâu, chúng tôi mới lấy lại được can đảm, đưa hình ảnh em Hằng đang nằm bên vòng tay của bà mẹ đáng thương Thân Thị Hồng kia vào ống kính.

Cũng trong căn nhà lụp xụp đó, trên chiếc giường cũ bên cạnh là cảnh tượng ông Nguyễn Văn Trung (57 tuổi)- chồng bà Hồng bị mắc chứng bệnh tai biến mạch máu não nằm liệt giường từ năm 2014 đến nay. Dù ông muốn nói một điều gì đó với vợ nhưng không thể nào phát âm được.

Bà Thân Thị Hồng và người chồng bị tai biến nằm liệt giường


Bà Trần Thị Hồng kể lại cuộc đời cơ cực của mình từ thuở ấu thơ và lớn lên trong một gia đình nông dân nghèo đông anh chị em, nhiều lúc cả nhà phải dìu nhau qua tháng ngày đói khát. Đến năm 30 tuổi bà mới kết duyên với ông Nguyễn Văn Trung cũng là một nông dân nghèo cùng quê. Họ lần lượt sinh được 2 người con gồm: Nguyễn Thi Hằng ( SN 1991), Nguyễn Văn Hiếu ( SN 1993). Nhưng niềm vui chẳng được tày gang khi Nguyễn Thi Hằng sinh ra mới chưa được 5 tháng tuổi đã bị mắc phải hội chứng bệnh não ung thủy.

Mặc dù hoàn cảnh gia đình rất nghèo, nhưng với hi vọng "còn nước tát” vợ chồng bà Hồng đã bán hết tất cả những gì có thể bán trong nhà, và vay mượn thêm anh em bạn bè để có tiền chạy chữa cho con, đưa con đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác chữa bệnh nhưng vẫn vô vọng! Cuối cùng vợ chồng bà đành phải ngậm ngùi số phận đưa con về nhà chăm sóc cho tận đến bây giờ. Đã vậy, không ngờ vào năm 2014 một lần nữa ông trời lại tiếp tục hành hạ gia đình bà khi ông Nguyễn Văn Trung đang bình thường bỗng bị mắc phải chứng bệnh tai biến mạch mạch máu não, phải nằm liệt một nơi. Từ đó gánh nặng gia đình càng đổ dồn tất cả lên đôi bàn tay gầy yếu của bà.

Không còn lối thoát nào hơn, bà Hồng đành phải để cho đứa con trai đang học hành dang dở sang Thái Lan đi làm thuê, hy vọng san sẻ bớt gánh nặng cho bà. Vậy nhưng, con trai bà đi làm ăn theo đường hộ chiếu phổ thông, nên hàng tháng phải trốn tránh làm chui làm lủi, khi có khi không, có khi nhiều tháng trời liền không có lấy nổi một vài trăm ngàn đồng gửi về cho gia đình.

Hiện nay gia đình bà Hồng được hưởng tiền trợ cấp hàng tháng, (mỗi tháng 1,5 triệu đồng). Tất cả sinh hoạt, thuốc men cho chồng, con đều phải chắt bóp trong khoản tiền đó. Vì thế, muốn giảm bớt gánh nặng phải tắm rửa, vệ sinh thường xuyên cho chồng, con, bà cũng đâu có tiền mua bỉm, mà bà phải túc trực 24/24 bên chồng, con, dùng xô nước và chiếc dẻ lau làm liền tay. Đặc biệt là từ ngày con gái bà bắt đầu đến tuổi dậy thì, mỗi lúc đến tháng bà càng phải vất vả túc trực tắm giặt, rửa ráy thường xuyên cho con.

Cô con gái bị tàn tật của bà Thân Thị Hồng nay đã 26 tuổi


Riêng bà Thân Thị Hồng bị bệnh thoái hóa 2 mõm xương chậu, bà đã từng được phẫu thuật tại Bệnh viện Quân y 103 thay được một mõm xương. Nhưng vì hoàn cảnh quá khó khăn, nay bà không có điều kiện phẩu thuật thay tiếp mõm xương còn lại. Trong lúc đó, 2 khớp gối của bà cũng đã bị thoái hóa nặng, nên hàng ngày bà cứ lê đôi chân của mình trong gian nhà chật hẹp cam chịu số phận của mình.

Trước hoàn cảnh cả gia đình đang phải vật lộn với bệnh tật như thế, nhưng đáp lại nỗi đau của họ, hàng ngày tiếng máy xay gỗ băm giăm của các cỗ máy xay khổng lồ chiễm chệ bên mép sông Lam, chỉ cách nhà bà vài chục bước chân vẫn gào hú lên nhức nhói như muốn tra tấn thêm xác thịt của họ. Thương nhất là con gái bà, mỗi lần nghe cái âm thanh rùng rợn như thế lại cứ ôm đầu la lên trong đớn đau tuyệt vọng!

Chia tay gia đình bà Hồng khi cơn nắng chiều đã xế, không riêng căn nhà lụp xụp của bà, mà như cả xóm Lam Long nghèo khó đang chìm vào quyên lãng trong tiếng thở dài của những con sống ì oạp đang rặc dần xuôi chiều con nước buồn thiu!

Tác giả: NGUYỄN NGỌC VƯỢNG- ĐĂNG THUẬT

Nguồn tin: Báo Dân sinh

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP