Nhân ái

Bà lão mù đơn côi cần được giúp đỡ

Người dân ở xóm 6 xã Quỳnh Hoa (Quỳnh Lưu) gọi bà Đào Thị Khương (SN 1950) là bà Khương mù. Không chồng, không con, lại mù lòa, bà sống thui thủi một mình trong gian nhà cấp 4 cũ kỹ, tường nứt từng mảng.

Có cán bộ chính sách dẫn tới và đưa vào tận trong nhà để giới thiệu thì chúng tôi mới biết ngôi nhà cũ kỹ, sập sệ này có chủ. Gọi là nhà, nhưng tường thì nứt toác, mái xiêu vẹo tưởng chừng chỉ một trận gió to là sập. Trong nhà, mọi vật dụng đơn sơ, nghèo nàn và ẩm mốc vì dường như ít dùng đến, chủ nhân ngôi nhà là bà Khương mù.

Bà Khương ngồi tựa cửa nhìn ra, mong ước một căn nhà vững chắc để nương náu tuổi già.
Bà Khương mong ước một căn nhà vững chắc để nương náu tuổi già.

Năm 1971, bà Khương tham gia thanh niên xung phong, gặp được người đàn ông yêu thương bà trong những năm tháng đó, cùng cảnh nghèo nên hai người nên vợ chồng. Bà sinh đứa con trai đầu lòng lúc tròn 22 tuổi. Khi con trai lên 5 tuổi bị sốt, cứ tưởng trẻ con chỉ quấy cảm vậy, nên vợ chồng bà cho con uống các loại thuốc lá trong vườn chứ không đi bệnh viện.

Cũng vì nhà quá nghèo, lại thiếu hiểu biết, chủ quan nên đứa bé ốm hàng tháng trời rồi mất. Ân hận và tiếc thương con, bà lâm một trận ốm thập tử nhất sinh… Từ đó trở đi, bà không thể sinh thêm đứa con nào nữa, hai mắt cứ thế mù dần.

Năm 1994, chồng bà bị ung thư vòm họng, gần hai năm trời cùng chồng chạy chữa bệnh tật, vay mượn khắp nơi nhưng rồi chồng bà cũng không qua khỏi. Còn lại một mình, bà cứ thế mò mẫm trong ngôi nhà mái tranh, vách đất. Anh em, họ hàng xót thương bà nên cùng góp mua ít xi măng và tự tay cất cho bà ngôi nhà nhỏ trong mảnh đất hương hỏa có ngôi nhà thờ họ Nguyễn để bà trông nom.

Bà Khương làm lũi đơn côi một mình từ ngày con mất, rồi chồng cũng mãi mãi rời xa.
Bà Khương làm lũi đơn côi một mình từ ngày con mất, rồi chồng cũng mãi mãi rời xa.

Cuộc đời bà Khương là những chuỗi ngày tháng đau buồn, đơn côi. Không chồng, không con và nghèo đến nỗi không có nổi cái giường, phải trải chiếu nằm dưới đất, người cháu họ bên chồng thương tình mua cho một chiếc giường. Còn ngôi nhà nhỏ ấy cũng đã trên 20 năm chở che mưa nắng cho bà nay đã xập xệ, ngày mưa bão sẽ rất nguy hiểm. Biết mình chẳng còn sống bao lâu trên đời, Bà Khương chỉ ước ao có một mái nhà trên kín dưới lành để ở.

Không còn sức lao động cộng với đôi mắt bị mù nên gần 3 sào ruộng bà nhờ cháu họ làm giúp để có gạo ăn. Bà được hưởng chế độ dành cho người tàn tật cộng với chế độ người cao tuổi mỗi tháng được 540 ngàn đồng.

Thương bà mù lòa, anh Nguyễn Văn Hà ở cùng xóm, là cháu họ bên chồng có mời bà về ở cùng, nhưng bà không chịu vì trong căn nhà cũ nát ấy còn bát hương thờ chồng và con. Anh Hà bảo các con nấu cơm đưa vào cho bà ăn, hoặc thi thoảng vào nấu cơm giúp bà. Những ngày mưa gió, anh Hà bảo con vào chở bà đến nhà mình để ngủ, sợ nhỡ đâu nhà sập, mắt bà mù, rất nguy hiểm. Gần đây, anh Hà đã giúp bà có điều kiện được mổ mắt, nên mắt bên phải bà đã nhìn được phần nào, mặc dù chưa được rõ lắm.

Ngôi nhà cũ nát, xiêu vẹo hiện nay của bà Khương ở xóm 6, xã Quỳnh Hoa.
Ngôi nhà cũ nát, xiêu vẹo hiện nay của bà Khương ở xóm 6, xã Quỳnh Hoa.

Chị Võ Thị Hậu - cán bộ chính sách xã Quỳnh Hoa cho biết, ở xã hộ nghèo cần nhà ở còn rất nhiều, nhưng nếu có tiền hỗ trợ của chương trình thì bà Khương cũng không có tiền để thêm vào làm nhà, đó là lý do đến nay bà Khương vẫn chưa có căn nhà mới để. Rất mong có những tấm lòng hảo tâm cùng chung tay, giúp đỡ để bà có được ngôi nhà nhỏ, chắc chắn để nương náu những ngày mưa gió, để không phải phiền các cháu họ chở đi “sơ tán” nữa.

Mọi sự giúp đỡ xin gửi về: Bà Đào Thị Khương, ở xóm 6 xã Quỳnh Hoa (Quỳnh Lưu).

Tác giả: Hà Linh

Nguồn tin: Báo Nghệ An

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP