Nhân ái

Những đứa trẻ có mảnh đời bất hạnh vẫn muốn tiếp tục đi học

Bố mất, một mình mẹ rất khó khăn để lo mọi thứ trong gia đình, nhưng ba anh em của Đạt vẫn muốn đến trường để thay đổi số phận.

Bố mất vì căn bệnh ung thư quái ác, để lại người mẹ bệnh tật một mình chăm lo cho ba đứa con tuổi ăn học. Đó là câu chuyện của ba em Lê Tiến Đạt (2007) học sinh lớp 4A, Lê Xuân Chính (2010) lớp 1A trường tiểu học Hưng Xá và Lê Thị Tiên (2014) tại xóm 4, Hưng Xá, Hưng Nguyên, Nghệ An.

Tôi biết đến hoàn cảnh của ba em qua cuộc nói chuyện ngắn với người dì họ. Vì mong muốn giúp các em có cơ hội nhận được “Học bổng Đèn Đom Đóm”, nên tôi đã xin địa chỉ, số điện thoại và đến nhà của các em vào ngày hôm sau.

dendomdom 5 2375 1474694859

Tôi đến nhà các em vừa đúng lúc mẹ đón các em đi học về. Bước vào nhà, tôi chỉ nhìn thấy một cái bàn cũ kỹ, vài ba cái ghế nhựa và mấy bao lúa vừa gặt về nhưng chưa có nắng phơi. Thiếu thốn vật chất nhưng bù lại tôi lại cảm nhận được sự tràn ngập yêu thương nơi mái nhà nhỏ này.

Ngồi nói chuyện với mẹ của ba đứa trẻ khiến cho tôi thêm thấu hiểu được bao bất hạnh của gia đình này. Chồng bị ung thư di căn vừa mất được một năm. Chị cũng ngấm bao nhiêu bệnh nên nhìn chị gầy gò và xanh xao lắm. Chị chia sẻ: “Mọi hôm có anh nên đỡ vất vả hơn bây giờ. Anh mất, một mình chị nuôi ba đứa cực lắm chú ạ".

Chị kể, hai vợ chồng cũng không có nhiều tiền nên phải vay tiền ngân hàng, anh em, xóm làng mới có đủ tiền xây được căn nhà cấp 4 tạm bợ. Trời nắng thì còn đỡ, chứ mưa thì trong nhà cũng như ngoài trời.

Nhìn chỉ thấy hai đứa trẻ, tôi hỏi chị còn đứa út đâu?. Chị trả lời như trút bầu tâm sự: "Chị gửi nó cho ông bà ngoại trong Hưng Tây rồi chú ạ. Chứ mà chăm nó nữa thì chị không đi làm mà nuôi hai đứa này được".

Chị cho biết thêm, năm nay hai đứa anh đi học, còn em thì cũng đủ tuổi đi mẫu giáo, nhưng do hoàn cảnh nên cũng chưa cho đi. Chị cũng muốn cho nó đi học nhưng thực sự bây giờ chị không thể nào mà nuôi một lúc ba đứa được. Chị đi làm dọn dẹp cho người ta một ngày một buổi chỉ được 70.000 đồng. Do sức khỏe không làm được việc nặng nên chị đành cam chịu. Nghe chị nói thế khiến tôi càng thương chị và các em hơn.

Đáng buồn hơn là việc em Lê Tiến Đạt (con đầu của chị) được đang bị thiếu máu lên não, gây cản trở quá trình suy nghĩ và học tập. Mọi hôm em học rất giỏi, nhưng bây giờ do bệnh tật nên việc học của em có lẽ sẽ không tương lai. Nhưng em vẫn muốn được đến trường và tiếp tục con đường tìm kiếm cái chữ để thay đổi số phận.

Tôi ra về cũng là lúc gia đình các em bước vào giờ cơm tối. Chị và các em mời tôi ở lại dùng cơm với ba mẹ con nhưng vì bận công việc nên tôi đã chào tạm biệt chị và các em. Nhìn ánh mắt của người mẹ nghèo và hai đứa trẻ, tôi thấy được niềm hy vọng, sự lạc quan vào tương lai cho dù hiện tại có thế nào đi chăng nữa.

Hy vọng rằng “Học bổng Đèn Đom Đóm” sẽ giúp các em xoa dịu những khó khăn trước mắt, nhất là thời điểm bắt đầu năm học mới, để ước muốn đến trường của các em vẫn được tiếp tục.

Tác giả bài viết: Cao Văn Quang

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP